“Khi còn trẻ, khí huyết chưa ổn định, phải giữ giới sắc”. Khí huyết chưa ổn định, nếu thường xuyên tiếp xúc với sách báo, hoàn cảnh kích thích nữ sắc quá nhiều thì những thanh thiếu niên đó dễ bị dục vọng lôi kéo. Đây là điều mà những người làm trưởng bối chúng ta phải để ý. Thật ra một chữ “sắc” đã hủy hoại thân tâm khỏe mạnh của mấy đời người rồi. Mọi người có để ý là thanh thiếu niên bây giờ, mười ba mười bốn tuổi, mặt mày nhợt nhạt. Ba mươi năm trước, mười ba mười bốn tuổi thì sắc mặt ra sao? Hồng hào tươi tắn. Tại sao bây giờ ra nông nỗi này? Từ nhỏ nó đã tiếp xúc quá nhiều với những thứ này, nó lại không hiểu, hễ bị dục vọng lôi cuốn thì cơ thể nó bị tổn hại vô cùng lớn. Cho nên ở Trung Quốc, tiến sĩ Bành Tân đã làm một chuyên đề diễn giải về vấn đề này. Loạt bài giảng của tiến sỹ Bành Tân không những chỉ cho con mình coi mà còn cho tất cả những gia đình khách hàng của quý vị cũng đều phải xem bộ phim này. Vì thời kì thanh thiếu niên nếu để cơ thể bị tổn hại thì cả đời này chúng cũng không còn thân tâm khỏe mạnh được nữa, sự tàn hại đó quá lớn.
… Phía dưới nói làm sao dập tắt dâm dục. Cách cổ Đại đức dạy cho chúng ta về giới dâm này là quán bất tịnh. Nhà Nho thì đề xướng giáo dục luân lí đạo đức, đặc biệt là lễ giáo. Giáo chính là không được dâm, không được quá độ. Cái dâm này không chỉ là sự ham muốn của nam nữ, mà sự ham muốn quá độ cũng chẳng phù hợp với lễ. Cho nên nói: “Dục bất khả tung”, không nên phóng túng dục vọng. Không phải kêu các vị đoạn dứt mà các vị phải tiết chế. Mọi người đều có thể tiết chế dục vọng thì xã hội này sẽ vui vẻ hòa thuận. Đặc biệt xã hội hiện nay, chúng ta thấy rất nhiều người bị bệnh về thân và tâm, đa số có liên quan tới dâm dục. Điều này năm xưa Đại Sư Ấn Quang có nêu ra.
Mọi người đều biết Bác sĩ Bành Tân. Ông là Bác sĩ Đông y đã tốt nghiệp Tiến sĩ, có chia sẻ chuyên đề này với chúng ta rồi. Ông nói: “Tôi có quen một số bịnh nhân còn rất trẻ, như là chủ của một xí nghiệp, ba mươi hai tuổi. Đúng lúc sự nghiệp của anh ấy thành công thì anh ấy bị trúng gió. Kết quả là phải ngồi xe lăn để sống cuộc đời còn lại”. Tại sao lại bị như vậy? Thật ra, một năm trước khi anh ấy bị trúng gió, anh ấy có đi thăm Bác sĩ Bành Tân. Bác sĩ nói với anh ấy: “Anh nhất định phải cấm dục, chuyện nam nữ đã quá độ rồi”. Thì ra anh ấy đã bao mấy cô tình nhân, cả ngày từ sáng đến tối buông thả cuộc sống dục vọng. Đến ngày đi gặp Bác sĩ Bành còn dắt theo một cô tình nhân. Bác sĩ Bành tân nhìn thấy cô gái này quá diêm dúa, lẳng lơ liền nghĩ ngay đến bốn chữ: “Hồng nhan họa thủy”. Cuối cùng anh chủ xí nghiệp này chẳng chịu hồi đầu, không nghe lời khuyên của Bác sĩ Bành, vẫn cứ sống buông thả dục vọng. Bác sĩ Bành nói với anh ấy: “Anh bây giờ có vấn đề nghiêm trọng về gan và thận”. “Thận vi tiên thiên chi bổn, tung dục thương liễu thận tinh”, gan thận cùng nguồn gốc; thận thuộc về thủy, gan thuộc về mộc, thủy không tốt thì mộc cũng không tốt. Vì vậy nói tương lai anh phải cẩn thận chuyện bị trúng gió, bởi vì Đông y chẩn đoán một trong ba nguyên nhân lớn bị trúng gió chính là gan và thận có vấn đề. Anh ấy chẳng chịu nghe, một năm sau quả nhiên bị trúng gió. Sau khi bị trúng gió thì khóe mắt, khóe miệng đều bị méo đi, nói năng chẳng được rõ ràng. Người giúp việc trong bệnh viện hàng ngày đẩy xe lăn ra ngoài cho anh ấy phơi nắng. Thật là đáng thương! Những tình nhân của anh ấy bỏ mặc anh, họ bỏ đi hết. Sự nghiệp của anh ấy cũng sa sút nghiêm trọng. Bởi vậy mới nói là dư ương. Thật sự chẳng cần xem con cháu đời sau, cũng chẳng cần xem kiếp sau của anh ấy, nhìn thấy quả báo nghiệp dâm đời này của anh ấy cũng vô cùng tàn khốc, cũng vô cùng nhanh chóng.
Tôi nghe một đồng tu nói, anh ấy có quen một đồng tu cũng học Phật. Việc sống phóng túng đối với đệ tử học Phật rất khó chống chọi lại sự mê hoặc, cám dỗ. Anh ấy nói: “Trong nhà có một thiếu niên mười mấy tuổi. Hằng ngày cả nhà tu học rất thành tâm, em này ở nhà lên mạng ineternet xem những trang web đen”. Đã vào xem thì dừng lại chẳng được, chẳng có cách nào để ngừng xem, thật sự đã bị ma dâm khống chế. Kết quả cuối cùng, nghe nói như thế nào? Đứng lên đi bộ cũng chẳng nổi. Vì sao vậy? Bởi vì cháu đó tự thỏa mãn cảm giác dục vọng cho mình, hàng ngày đều tự đày đọa thân thể của mình, chẳng có cách nào kiềm chế được. Một thiếu niên mười mấy tuổi cứ như vậy thì sẽ lãng phí cuộc đời sau này của mình, quá đáng thương, quá đau đớn thê thảm. Vì vậy, chúng tôi vô cùng hy vọng những vị trí thức có lương tri trong xã hội cùng nhau hành động, bắt đầu từ bản thân chúng ta, kêu gọi toàn xã hội cùng nhau hết sức phòng ngừa dâm dục.
Nhà Nho nói giáo dục luân lí đạo đức, bây giờ phải khẩn thiết phục hưng. So với giáo dục luân lí đạo đức thì giáo dục nhân quả có hiệu quả hơn. Giống như buổi sáng hôm nay Sư phụ Ngộ Đạo của chúng ta đã giảng giáo dục nhân quả. Sư phụ có nhắc đến “”An Sĩ Toàn Thư”, đặc biệt trong đó có bộ “Dục Hải Hồi Cuồng” chuyên nói về giới dâm. Bộ sách này được Đại Sư Ấn Quang gọi là: “Thiện Thế Đệ Nhất Kì Thư”, nói Tiên sinh An Sĩ là Bồ Tát tái lai. Cho nên, những bộ sách như thế này chúng ta nên đề xướng. Trong túi pháp bảo cũng có một quyển sách “Quí Tiếc Sinh Mạng Xin Đừng Phá Thai Giết Trẻ”, những báo cáo khoa học này mọi người về nhà cố gắng đọc.
Về phương diện giới dâm này, giáo dục nhân quả có hiệu quả hơn so với giáo dục luân lí đạo đức. Tại sao vậy? Con người có thể hiểu về luân lí đạo đức, họ có tâm hổ thẹn, nghĩ tạo ác nghiệp là chuyện làm mất thể diện, nhưng mà có những lúc thiện căn không đủ, chẳng thể kiềm chế được hình ảnh trước mắt. Cổ nhân nói: “Anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân”. Tuyến phòng ngự luân lí đạo đức lúc này có thể là phòng ngừa không nổi. Tuyến phòng ngự thứ hai là giáo dục nhân quả. Con người hiểu được nhân quả thì có tâm lo sợ, chẳng dám tạo ác, biết có thiên ma quỷ thần, sau đó là có quả báo, có tam đồ lục đạo đang chờ đợi chúng ta. Tuyệt đối không nên thuận theo cái ham muốn nhất thời mà sau khi qua đời đoạn mất tiền đồ trong vô lượng kiếp, đem chôn vùi phước báo của con cháu, làm cho tổ tiên, cha mẹ xấu hổ. Cho nên những người hiểu được nhân quả thì họ sẽ có tâm kính sợ, họ có thể thận độc. “Quân tử thận kì độc dã”. “Thận độc” là những lúc chỉ có một mình cũng chẳng dám bừa bãi.
Có giáo dục nhân quả này, nhưng nếu như căn chẳng đủ thì phải làm sao? Tiên sinh An Sỹ đề xuất cách quán bất tịnh. Con đường thứ ba này, tuyến phòng ngự cuối cùng cũng rất có hiệu quả. Bản thân tôi cũng thường xuyên tu cách này. Đặc biệt là những người trẻ đang đối mặt với sự cám dỗ, mê hoặc của xã hội hiện nay, nếu như chẳng có định lực, chẳng trí huệ, chẳng có huệ lực, những hình ảnh trước mặt không nhìn thấu, chẳng buông xuống được, rất dễ phạm tội nghiệp. Quán bất tịnh là cách quán thứ nhất của Tứ Niệm Xứ trong Phật pháp. Quán thân bất tịnh, thân thể dơ dáy. Thiếu nữ thanh xuân có đẹp như thế nào đi chăng nữa nhưng thật sự chứa bên trong là những thứ dơ bẩn. Bên trong là cái gì vậy? Dưới lớp da là máu và thịt. Các vị xem, máu thịt này lấy ra ngoài để hai hôm là thối rồi phải không? Bên trong phần máu thịt này là cái gì? Là lục phủ ngũ tạng. Lục phủ ngũ tạng này chứa cái gì? Phân và nước tiểu, là những thứ xú uế. Đồ ăn vào rồi bài tiết ra đều hôi thối. Cho nên các vị xem, chúng tôi nói thân người là những thứ gì? Là một cổ máy chuyên môn sản xuất phân. Thức ăn có ngon, có tuyệt vời mấy đi nữa thì khi ăn vào rồi, lúc thải ra đều là hôi thúi. Bất luận là khuôn mặt của các vị có xinh đẹp bao nhiêu cũng chỉ là giả. Nếu các vị đi đến phòng giải phẩu để xem; những thiếu nữ tự tử vì thất tình có những người diện mạo xinh đẹp như thế nào đi nữa, bị bộ phận pháp y cắt từ trên đầu, cắt lồng ngực ra, lấy hết phần ruột ra… Các vị thấy cái thi thể này liền nghĩ cái diện mạo đẹp ngày nào giờ còn đâu, có cái gì đáng để ham thích chứ? Huống hồ tuổi thanh xuân của đời người không thể tồn tại mãi, nhất định sẽ già bịnh chết. Lúc bị bịnh toàn thân chỉ là da bọc xương, tóc tai rối bời, mắt thì lõm sâu, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy muốn buồn nôn, ngay cả đến gần cũng chẳng dám. Lại xem đến lúc chết thì càng đáng sợ hơn. Sau khi chết ba ngày, cái thi thể này thối chịu không nổi, vậy là ruồi bay đến, ấu trùng dòi bọ từ từ xuất hiện. Qua thêm mấy hôm nữa, chúng đục thành từng lỗ, từng lỗ, đến chó hoang cũng chẳng thèm ăn thịt cô gái này nữa. Các vị nói xem, cái thi thể này đáng yêu ở chỗ nào?
Cứ thường xuyên quán như thế này thì có lợi ích gì? Làm cho tâm dâm dục của chúng ta hạ xuống. Chính là ở nơi xú uế đó đừng cho nó là thơm tho đẹp đẽ, đừng cho nó là thanh khiết. Cô gái đó cũng hoàn toàn là một vật bất tịnh, phải tránh xa. Đây là khởi quán tưởng, dùng trí tuệ để quán sát.
Mọi người đừng sợ quán chuyện này thì cả ngày có phải là ác mộng không? Đảm bảo chẳng phải như vậy, việc này có lực gia trì. Phật dạy chúng ta làm như thế nào thì chúng ta làm như thế đó, nhất định là có Phật, Bồ Tát gia trì. Trong Kinh nói người tu hành phải thường quán bất tịnh thì trên thân sẽ có mùi thơm hoa Ưu Bát La, chính là hương thơm của hoa sen. Đây là mùi thơm gì? Ở trước mặt chúng ta có viết Giới Định Chân Hương, đó mới là mùi thơm chân thật, trời người đều cung kính. Vì vậy, phải trì giới. Ngay cả nhà Nho cũng nói: “Người biết giữ lễ thì trời thần bảo vệ”.