[Chánh âm] Cổ ngôn phi điển nghĩa, học sĩ bất dĩ kinh tâm; sự phi điền tang, nông phu bất dĩ loạn nghiệp; khí phi thì dụng, công nhân bất dĩ thố thủ; vật phi thế tư, thương cổ bất dĩ thích thị. Sĩ tư kỳ huấn, nông tư kỳ vụ, công tư kỳ dụng, cổ tư kỳ thường. Thị dĩ thượng dụng túc nhi hạ bất quỹ. (Quyển tứ thập cửu Phó Tử)
[Diễn nghĩa] Thời cổ, lời lẽ không phù hợp với nghĩa lý trong kinh điển, học sĩ không lưu tâm; không phải việc cày ruộng nuôi tằm, nông phu không vì đó mà nhiễu loạn bổn nghiệp; đương thời khí cụ không thích hợp để sử dụng, thì công nhân không động thủ làm nó; vật phẩm không phải xã hội cần, thương nhân không mang nó chuyển đến chợ búa. Học sĩ nghĩ đến giáo huấn của thánh hiền, nông phu nghĩ đến nghề nông, công nhân nghĩ đến công dụng của đồ vật, thương nhân nghĩ đến vật phẩm kinh doanh thường dùng. Do vậy, người ở trên chi dùng sung túc, nhu yếu của bá tánh cũng không thiếu khuyết. (Quyển 49, Phó Tử)
[Anh ngữ] In ancient times, scholars would ignore talks that were irrelevant to classical learning; farmers would not disrupt their chores for matters that were unrelated to farming; craftmen would not produce utensils that were irrelevant for the seasons; and merchants would not supply things that had no demand in the market. Scholars were mindful of the teachings of the sages; farmers were mindful of farming; craftmen were mindful of the practicality of the utensils; and merchants were mindful of the supply and demand of daily necessities. Hence, the supply of goods for men in high positions remained suffient and the daily needs of the general public were met. (Scroll 49: Fu Zi)
[Trích dịch từ Quần thư trị yếu 360]
Đệ nhị sách, chương “Quân Đạo”, phần “Tu Thân”, mục “Cần Kiệm”, đoạn 11