“Nếu một nghìn một vạn trẻ em được thả lỏng, tự do phát triển, thì sẽ có một nghìn một vạn đứa trẻ trở thành hư hỏng, hại đời”

“Giáo Dục” là gì ? Trẻ em phải được dạy làm người như thế nào? Người lớn phải dạy cho các em về tám điều đạo đức “Hiếu, Đễ, Trung, Tín, Lễ, Nghĩa, Liêm, Sĩ”; và các em cần phải biết “chọn điều thiện để làm theo, chẳng thiện thì sửa đổi; thấy việc đúng với đạo lý thì tiến bước, viêc trái với đạo lý thì tránh lui”. Đây là nền văn hóa Trung Hoa tại Á Châu. Văn hóa Tây Phương thì tự do mù quáng, họ hiểu chữ “tự do” một cách sai lệch—đó là sự tự do không chịu trách nhiệm, sự tự do sinh con mà chẳng dạy dỗ đàng hoàng, sự tự do bỏ bê, chẳng đoái tưởng đến cha mẹ già yếu. Có con mà không lo dạy dỗ, như vậy thì sanh con ra để làm gì? Để con em tự do làm những điều chẳng hợp pháp ở trên thế giới nầy, có thể nói rằng đó là người lớn đã gây tội. Người già yếu thì cần được chăm sóc chu đáo. Có câu: “Cha mẹ đến tuổi xế chiều cần có nơi nương náu nhờ cậy, trai tráng thì có chốn dụng tài trổ sức, trẻ thơ được có nơi nuôi nấng dạy dỗ.”

Khi tuổi già đến, thân thể bị bịnh tật dày vò, tai thì lãng, mắt thì hoa, răng cũng chẳng giúp nên tích sự gì, lúc này con người rất là tội nghiệp. Theo nền giáo dục của Trung Hoa mà nói, thì “dưỡng tử phòng lão” – nuôi con để đề phòng ngày mình già yếu. Để dành ngày già yếu chẳng phải là cha mẹ có ý ích kỷ, muốn con cái phải săn sóc cho mình. Chẳng qua chỉ là cha mẹ đã nuôi dạy con cái thành người rồi, thì những người trẻ tuổi này cần nên trông nom cha mẹ của họ lúc già nua yếu đuối, sức lực đã hao mòn. Nếu chẳng phải như thế, thì sanh ra con cái quá đông để làm gì? Thành gia lập thất làm chi? Điều nầy chẳng phải là không có ý nghĩa sao! Cho nên, ở cái xứ nầy, vì lầm hiểu ý nghĩa của sự tự do, người ta để trẻ em tự do phát triển theo cách thả lỏng. Quý vị xem kìa, nếu có một nghìn một vạn đứa trẻ tự do phát triển, tức là sẽ có một nghìn một vạn đứa trẻ vì lêu lổng mà hư hỏng mất rồi. Trẻ ngoan tốt, không chừng chỉ có một, hai đứa, những đứa trẻ nầy bẩm sinh đã có tánh nhân từ, biết làm việc tốt. Nhưng mà chẳng phải đứa trẻ nào cũng đều nhân hiền, đều biết “chọn điều thiện để làm theo, gặp điều chẳng thiện thì sửa đổi; thấy việc phải đạo lý thì tiến bước, trái đạo lý thì tránh lui”.Trẻ em vốn là “gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Nhiễm hư xấu thì đen tối, lấm đục nhơ thì hoen ố.” Thế nên, quý vị làm sao có thể chẳng màng, không chú ý đến bọn trẻ cho được?

Tại sao có nhiều trẻ em ở Tây phương hiện nay dùng ma túy? Quý vị xem thấy đó! Các học sinh Tiểu học, Trung học đã gần gũi những kẻ buôn bán ma túy, họ khuyên các học sinh này là: “Hút thứ này thì sẽ được thông minh! Thử cái nầy, bạn sẽ có khoái cảm đó!” Các học sinh liền thử ngay và có thể cảm thấy thú vị,, nhưng thật ra là càng chìm đắm, càng ngu si thêm mà thôi! Tiêm nhiễm ma túy vào thân, ngày chí tối các em ở trong trạng thái “lâng lâng” như nhập thiền định, không biết trời trăng gì cả. Quý vị xem người hút thuốc mê kia, hễ đứng thì có thể đứng im hằng mấy giờ đồng hồ, nhưng đó chẳng phải là do sức thiền định (định lực) mà do bị thuốc độc khống chế đến nỗi mất hết sự suy nghĩ, đây há chẳng phải là bước đi vào ngõ đường cùng mất mạng hay sao? Ôi chao! Quý vị để mặc con cái cứ việc tự do phát triển, song sự tự do đó đưa dần các em đến con đường chết! Điều nầy gọi là tự do nhầm lẫn, sự tự do không hề chịu trách nhiệm, sự tự do thiếu tính hợp lý thật sự.

Tôi nói thêm với quý vị – các bạn cao niên, các bạn trung niên và các trẻ thanh thiếu niên rằng quý vị đều phải chú ý một điều này. Điều gì ư? Hiện nay nền giáo dục trên toàn thế giới đã đi đến giai đoạn phá sản, có thể nói là không còn sự giáo dục gì nữa. Cái nền giáo dục này dạy những gì ? Bây giờ họ dạy về hành vi quan hệ tính dục, và đây là điều sai lầm hết sức to lớn! Quan hệ tính dục có thể dạy, nhưng nên dạy các em làm cách nào để chẳng giao du bừa bãi, đừng có quan hệ xô bồ, bất chánh. Quý vị nên dạy cho các em biết tự trọng, giữ gìn lấy thân trong sạch, bảo vệ mình như hạt ngọc trắng tinh, đợi đến lúc trưởng thành sau đó mới hiểu biết về kiến thức tính dục. Chẳng nên cho phép trẻ em mới 5, 6 tuổi, ngày đến tối đều xem vô tuyến truyền hình. Màn ảnh truyền hình yêu quái nầy dẫn dụ trẻ con hư hỏng, dụ dỗ trẻ 4, 5 tuổi thì đã biết hôn hít, cũng biết ôm ấp nhau. Ôi thôi, quý vị bảo đây là thế giới gì? Loại tự do nầy thật là đáng thương! Đáng thương quá! Đáng thương lắm thay!

Tại sao tôi nói rằng nền giáo dục hiện nay đã bị phá sản? Quý vị thấy đó, trẻ con mà chẳng dạy chúng đạo lý căn bản làm người, thì nhà trường bây giờ khuyến khích cái gì chứ? Khuyến khích học sinh học cái gì kiếm được nhiều tiền nhất. Nếu làm bác sĩ kiếm được tiền nhiều nhất thì theo học ngành y, nếu lên cung trăng kiếm được tiền nhiều nhất thì theo học khoa học. Ô! Người ta mải mê kiếm tiền đến nỗi cha mẹ cũng chẳng ngó ngàng tới, vợ con cũng chẳng màng đến, cái gì cũng đều mặc kệ hết!

Hòa thượng Tuyên Hóa khai thị

CHIA SẺ
Bài viết trướcGiáo Dục Bắt Đầu Từ Trong Bụng Mẹ
Bài viết tiếp theoGần Mực Thì Đen, Gần Đèn Thì Sáng
Cảnh sắc biến đổi, con người biến đổi theo luật tuần hoàn. Ngày sang ngày, trẻ sang già. Còn đạo đức không bao giờ già, trước sau cổ kim vẫn không thay đổi, như như bất tử. Người có đạo đức càng lớn thì ngôi vị càng cao. Sự nghiệp đạo đức là sự nghiệp vĩnh hằng. Sự nghiệp vật chất dù to lớn đến đâu cũng không bằng được mảy lông sợi tóc sự ngiệp đạo đức. (Long Hoa Thi Tập Lửa Thiên, Văn Hóa Cội Nguồn)

HỒI ĐÁP