Người Á châu đều biết việc hiếu thảo cha mẹ là tốt, thế nhưng:

Một mẹ nuôi được mười con,
Mười con không nuôi được một mẹ.

Cha mẹ có thể nuôi nấng được mười người con, không đem con vào cô nhi viện; mà mười người con lại không thể phụng dưỡng cha mẹ, còn đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão. Nếu tính toán thiệt hơn thì thấy làm cha mẹ thật là ngu si đến cực điểm, còn làm con thì lại thông minh đến tột cùng! Một đàng thì quá ngu si, còn một đàng thì quá thông minh. Làm cha mẹ nên an dưỡng mà không được an dưỡng, làm con đáng lẽ phải hiếu thảo mà lại không hiếu thảo; đây chính là:

“Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ;
giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện hỹ.”

Nghĩa là

Thiên hạ đều biết điều tốt là tốt, nhưng lại làm điều xấu;
Đều biết điều thiện là thiện, nhưng lại làm điều bất thiện.

Người học Phật thì cần nhất là đừng nóng giận. Mọi người đều biết rằng mình không nên nóng giận, không nên bực dọc, không nên dấy động vô minh; song vô minh là thứ mà họ muốn có nhất, giận dữ là thứ mà họ ưa chuộng nhất, và nổi nóng là thứ mà họ ham thích nhất. Học Phật Pháp thì học tới học lui cũng vẫn toàn là mưu cầu lợi ích cá nhân, hễ thấy không có lợi cho mình thì nổi giận, tức tối. Mỗi cá nhân đều như thế, mỗi gia đình cũng như thế — nếu đối với gia đình mình không có lợi, thì bèn liều mạng sống chết — gia đình nào cũng vậy, quốc gia nào cũng thế, đều muốn đoạt lợi ích về phần mình. Chiến tranh cũng từ đó mà phát sanh; có thể nói rằng chiến tranh là một cơn nóng giận rất lớn.

Đạn nguyên tử là do cái gì tạo thành? Chính là sự nóng giận! Nếu không có sự nóng giận thì không có đạn nguyên tử; hễ có đạn nguyên tử rồi, một khi bùng nổ thì toàn thể nhân loại đều sẽ bị hủy diệt.

Con người nếu có vô minh nặng nề thì sẽ sanh phiền não. Do vô minh mà người ta làm những việc hồ đồ — bị người khác phê bình thì quý vị liền sanh phiền não; hễ phiền não sanh thì vọng tưởng cũng ùn ùn kéo đến. Đó là những vọng tưởng gì? Giết người, đốt nhà, cướp của—việc gì cũng có thể làm được cả.

Thế giới hiện nay phần đông đều biết có tình trạng đồng tính luyến ái, nhưng mọi người đều “húy kỵ,” tránh nhắc tới — phải chăng không nói tới thì không có nữa? Quý vị không nói thì nó cũng vẫn xảy ra như thường — đó chính là khởi đầu của sự vong quốc diệt chủng, là hành vi hủy diệt nhân loại!

Hủy diệt nhân loại như thế nào? Trên thế gian, âmdương hợp thành một pháp đối đãi — ngày đối với đêm, nam đối với nữ. Do có pháp đối đãi này mới được sự sanh sanh không ngừng, hóa hóa vô cùng, miên man bất tận. Đó không phải là tuyệt đối, mà là tương đối.

Trong khi đó, đồng tính luyến ái thì nam cùng nam, dương cương với dương cương chạm nhau thì đối chọi nhau kịch liệt, đến nỗi anh chết tôi sống, một còn một mất. Đây là do vô minh xúi giục quý vị làm việc hồ đồ. Một khi đã hồ đồ rồi thì ngay cả việc sanh như thế nào, tử như thế nào, cũng đều quên bẵng; thậm chí còn dám nói là không có sanh tử! Hồ đồ đến như thế — đó là tuyệt chứng lớn nhất của thế giới —bệnh “ái tử” (AIDS). Mặc dù nhiều người vẫn cứ “bịt tai ăn cắp chuông,” không dám nói công khai, nhưng tôi phải nói bởi vì tôi không thể nhẫn tâm để mặc cho toàn thể nhân loại bị “đồng quy ư tận,” lũ lượt kéo nhau về chỗ chết; tôi không thể nhẫn tâm để mặc cho toàn thể nhân loại trên thế giới bị hủy diệt!

(I-ông cơ bản trong “tinh” của người nam là i-ông dương [dương tánh], cái i-ông dương này chạy vào trong cơ thể người nữ, điều đó là “âm dương trung hòa”; nếu như cái i-ông dương này rơi vào cơ thể của người nam, thì sẽ biến thành độc-dược cực độc. Trong “tinh” của con người đều có độc, chất độc của đồng tính (tức cùng phái tính) thì tương kỵ, tương kỵ đến lúc cực điểm thì biến thành bệnh. Khác phái thì điều hòa lẫn nhau. Nam nữ khác phái tương-hợp thì có thể điều hòa chất độc này, tựa như “điện”, điện âm điện dương chạm nhau thì có ánh sáng. Điện dương với điện dương, điện âm với điện âm chạm nhau thì không có ánh sáng, không những không có ánh sáng, nó còn nổ tung.)

Đồng tính luyến ái cũng giống như hai thanh đao bằng thép đối chọi nhau, một khi va chạm, không lưỡi đao này thì lưỡi đao kia phải bị gãy — đồ vật là như thế, và con người cũng như thế. Có người còn nói: nếu đem loài chuột nhốt chung với nhau, thì giữa những con chuột cùng phái tính cũng xảy ra hành vi luyến ái, do đó điều này không quan hệ gì! Tại sao quý vị phải bắt chước, học theo loài chuột? Loài chuột bị con người cưỡng bức mới như thế; còn quý vị, tại sao lại bắt chước chúng? Nào có ai cưỡng bức, ép buộc quý vị đâu?

Con người là “vạn vật chi linh,” thì tại sao phải học theo loài súc sanh, thú vật? Quý vị muốn làm loài chuột thì hãy mau mau chết đi rồi đầu thai làm chuột cho sớm! Thật là hoang đường!

Học Phật Pháp thì phải càng học càng trở nên thông minh, càng học càng hiểu biết sự việc mới đúng; chứ đừng như hòn đất, khúc gỗ, chuyện gì cũng đi hỏi: “Sư Phụ! Con uống hớp nước có được không ạ? Con ăn miếng cơm có được không ạ?” Bởi một chút trí huệ cũng không có, cũng chẳng có phương châm làm người; cho nên cái gì cũng không chịu trách nhiệm cả, làm hư công việc mà chẳng có ai nhận lỗi! Hỏi: “Ai làm?”; thì ai nấy đều nói: “Tôi không biết!”

Tu hành thì phải có tinh thần “đẩy công về người, nhận lỗi về mình”; chứ không phải là mình có lỗi thì đùn đẩy cho người khác, còn mình thì cứ “tôi không biết”; như thế gọi là học Phật gì?

Phụ chú:

Hòa Thượng Tuyên Hóa cũng đề cập rằng “đồng tính luyến ái” là [hành vi] không thuận tự nhiên. Tuy nhiên trong khoa phân tâm học, vấn đề đồng tính luyến ái không còn được xem là một sự lệch lạc tâm thần nữa. Tôi cũng có một số bạn bè và bệnh nhân là “đồng tính luyến ái”. Tôi nhớ trong một bài thuyết giảng của thầy Hằng Thật có nói rằng khi Hòa Thượng gặp những người đồng tính luyến ái, Ngài sáng suốt và từ bi giúp họ về phương diện giảm thiểu dục tính. Tôi mang lời dạy này làm hướng dẫn trong việc điều trị bệnh nhân hay giao tiếp với những bạn bè đồng tính luyến ái. Trên thực tế, không phải tất cả kiến thức đều đúng. Vì thế, tôi rất may mắn được học Phật pháp và giáo pháp của Hòa Thượng, và sử dụng giáo pháp này để tham cứu và suy tư về những kiến thức thế gian mà tôi dùng hằng ngày.” (Bác sĩ tâm lý Trang Nhã Trinh)

Hòa thượng Tuyên Hóa khai thị

CHIA SẺ
Bài viết trướcQuân Tử Biết Cách Tạo Vận Mệnh
Bài viết tiếp theoTình Ái, Dục Vọng Là Tảng Ðá Buộc Chân Người Tu Ðạo
Cảnh sắc biến đổi, con người biến đổi theo luật tuần hoàn. Ngày sang ngày, trẻ sang già. Còn đạo đức không bao giờ già, trước sau cổ kim vẫn không thay đổi, như như bất tử. Người có đạo đức càng lớn thì ngôi vị càng cao. Sự nghiệp đạo đức là sự nghiệp vĩnh hằng. Sự nghiệp vật chất dù to lớn đến đâu cũng không bằng được mảy lông sợi tóc sự ngiệp đạo đức. (Long Hoa Thi Tập Lửa Thiên, Văn Hóa Cội Nguồn)

HỒI ĐÁP